Chỉ Là Một Thoáng Mơ Qua
Sunday, June 17, 2012
Chờ
CHỜ ...
Tình nồng như chén men say
Mà sao lại thấy đắng cay cuội đời
Để mình
chợt thấy chơi vơi
Buồn vui ta vẫn bật cười hồn nhiên
Nhớ người ai
nhớ triền miên
Thương ai, ai cứ buồn phiền năm canh
Em xin một nụ cười
lành
Bỏ thêm một chút hương tình đam mê
Ngày qua đêm bóng đi về
Trong tìm thức vẫn chưa kề gần nhau
Anh đem ngọn gió tình sầu
Em chờ
gió thổi hôn đầu tóc bay
~lmm
Hình như
HÌNH NHƯ
Hình như
trời chợt nắng
Làm mắt em mơ màng
Trên xứ người đơn độc
Em ngở ngàng
hoang mang
Thêm một ngày chờ đợi
Khơi lại mối tình si
Cuộc tình
đã xa vời
Mang theo nỗi sầu bi
Yêu ai buồn cuộc sống
Thêm một
đời vương mang
Anh như hình với bóng
Dắt dìu nhau lang thang
Muốn quên nhưng vẫn nhớ
Hận người rồi muốn quên
Thêm một lần từ
giã
Cho chuyện tình không tên
Hình như em thôi nhớ
Hình như em
thôi yêu ....
~lmm
Lẻ bóng ....
LẺ BÓNG
Mây trời theo gió chơi vơi
Xa xa lá gửi tình hờ theo ai
Giòng sông soi
bóng mây mờ
Bóng chim cô lẻ chờ người xa xưa
Bao ngày sớm đón chiều đưa
Giờ đây một mãnh tình thưà em mang
Ừ thôi ngày tháng nhẹ nhàng
Trôi
theo mây khói hoang mang tình mình
Tình yêu chưa kịp thành hình
Trở
thành dĩ vãng bóng hình tim đau
Đa tình hồn vẫn cứ sầu
Bao nhiêu nổi nhớ
bấy nhiêu muộn phiền
~lmm
Saturday, June 16, 2012
Are you feeling blue today?
Are you feeling blue today? Sort of under your circumstances?
I would said: "The time I most feel the
need to be encouraged is the time I most need to focus on how can I be an encourager
to others." And I did.
Sounds crazy,
doesn't it? When we're most discouraged, that just might be the time God wants
us to lift somebody else up.
If it were illegal today to be a discourager to speak discouraging words, how many of us would be breaking the law? Well, it may not be illegal to be a discourager, but I can tell you this, it is a sin to be a discourager. And so it's something that ought to concern all of us.
I remember hearing somebody describe another woman one day as having the spiritual gift of "deflation." She was a critical person. She was a negative person. She had a way with her words, and the person was kind of laughing when they said it. But, you know, there's a little kernel of truth. And I thought to myself over the years how many times could it be said of me that I act as if I have the gift of "deflation," using my words to discourage, to tear down, to wound spirits of those around me.
And, one of the most needed ministries in the church today is the ministry of encouragement.
And then I've known
some discouragers. Some people who are energy-draining, they're debilitating,
they're hard to be around. And as I say that, I'm thinking to myself how many
times I've been in that energy-draining group of people.
Whether or not we
realize it each of us has within us the ability to set some
kind of example for
people. Knowing this would
you rather be the
one known for being the one who encouraged others,
or the one who
inadvertently discouraged those around you?
-- Josh Hinds --
You know, everyone
needs to be encouraged. Even such a great servant of the Lord as the Apostle
Paul needed encouragement. And it's amazing as you read through the Book of
Acts and the letters of Paul in the New Testament how many references he makes to
the value of having other people around him to help him in the ministry, whose
friendship he treasured, whose companionship he needed. Paul felt it keenly
when he was in prison or in a difficult ministry situation how much he relied
on the encouragement of others of God's servants around him.
So Paul says in Philemon 1, to Philemon, he says, "Your love has given me great joy and encouragement, because you, brother, have refreshed the hearts of the saints" (Philemon 1:7). I don't know about you, but that's the kind of person I want to be.
In Colossians 4, he talks about some different people, including a man named Justus, who sent greetings to the Colossians. And Paul said of these people, "These are the only Jews among my fellow workers for the kingdom of God, and they have proved a comfort to me" (Col. 4:11). That word "comfort" is the Greek word paregoria. It's a word from which we get our word "paregoric." It's a medicine that soothes an upset stomach. Paul said these people have been a paregoric, a comfort, to my upset inner person. They have ministered comfort and encouragement to me.
So when Paul was
down and out, when he was suffering for his faith, you know, we think of these
spiritual giants as people who never need encouragement. And Paul says,
"Thank you for providing the encouragement that I needed when I was in
this place of distress and persecution."
2 Timothy 4, Paul
writes from a Roman prison cell. And he says to Timothy, "Do your best to
come to me quickly, for Demas, because he loved this world, has deserted me.
Crescens has gone to Galatia, and Titus to Dalmatia. Only Luke is with me. Get
Mark and bring him with you, because he is helpful to me in my ministry"
(2 Tim. 4:9-11). What is Paul saying? "I need encouragement." Paul
needed encouragement. We all need to be encouraged.
But here's what I
really want to emphasize, and that is that everyone needs to be an encourager.
It's easier for us to focus on how we need to be encouraged. But it's more
important to remember that all of us need to be encouragers.
Being an encourager
is not an option. Thirty-two different times in the New Testament we read that
there are things that as believers we are to do for "one another." Be
kind to one another. Love one another. One of those "one anothers" is
encourage one another.
Hebrews 3:13:
"Encourage one another." This is not just for a few believers to do;
it's for all of us. And we know from the Scripture that God is an encourager.
Romans 15 calls Him the God of encouragement and comfort. So when we encourage
others, we are being like God. We are ministering His grace to others.
You see, when God
brings His encouragement into your life and you let it overflow into my life,
you're really sending me encouragement from God. And when I let God encourage
my heart in my stressful or discouraging circumstances, then I can become a
means of giving God's encouragement out to you. We minister His grace to
others.
Now it's easy to
wait for others to come and encourage us. Especially when we're in a
discouraging circumstance, our tendency is to think "I need someone to
encourage me," as if to say, "Therefore I have justification for
wallowing in my discouragement because there's no one there for me."
And I believe if we
wait for others to come in and encourage us, we're probably going to stay
pretty much discouraged. Because any time my focus is on self, that's a
dead-end street. But if I will get my eyes off of myself and say, "Okay,
Lord. I'm in this 'slough of despond'" as it says in Pilgrim's Progress.
But rather than looking for someone to encourage me, I want to look out and ask
you, "Who could you encourage through me, even as I'm walking through
these circumstances?"
You know, what goes
'round comes 'round. We reap what we sow. And I really believe that we will be
encouraged as we set out to encourage others. I'm convinced that a lot of the
clinical depression and the psychological disorders that people have today in
their spirits started way back as a root of discouragement. And people couldn't
find anyone to encourage them and they failed to encourage others. So what they
have not given out, they have never received. The time I most feel the need to
be encouraged is the time I most need to focus on how can I be an encourager to
others.
I've seen this happen in so many other people's lives. And it's really interesting to me that people who you would think need the most encouragement, whose lives have the most discouraging circumstances, often those people turn out to be the best encouragers.
Who is my best encourager? My God and his wisdom. After him, my friends and my children. They've always been there for me, never critize when I fail, lend me the shoulders. They would be in ICU room, combed my hair, cried with me and talk to me, I see their faces when I woke up.... And I remember seeing them and their words, forever. They are my encouragers.
I used to be blaming on God for all of my failures, my disapointing life. But then I would be saying, "Oh, Lord, I have no reason to wallow in discouragement, and every reason to become an encourager in someone else's life. I want to be to others what God has want me to—an encourager."
Are you inspired to go and encourage someone? I hope so. What does it take to be an encourager? What do we really hope to accomplish when we reach out to hurting people?
I would like to thanks Fr. Tony and Toni for all of their encourgament words when we have our retreat. It changed my life for better. I will always let God as my GUIDANCE, for life.
Wednesday, June 13, 2012
Suy Tư
SUY TƯ
Làm học trò không sách vở cầm tay
Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ.
Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ.
Đã là làm học trò, qua một thời áo trắng, thì làm sao mà không có kỷ niệm. Học trò như khách đi đò qua sông, và thầy cô là những người lái đò. Không phải, chèo đò m...ới đúng hơn. Có ai qua sông rồi sẽ nhớ người đã đưa mình?... Có phải không??? Cái chữ "nghề đưa đò" tôi đã nghe qua từ bà nội, nói về nghề làm Thầy Cô, sau khi xa quê hương, lúc nào tôi thấy hình ảnh người chèo đò làm tôi nhớ lại Thầy Cô.
Nhiều lúc, vào những lúc nhàn rổi, tôi cầm quyển sách, đọc đi đọc lại, nếu không có thầy cô dạy dổ, khuyên răng, la lối, phạt ... làm sao tôi có ngày hôm nay? Ba má nuôi tôi khôn lớn, lo cho con cái, nhưng Thầy Cô cũng có nhiều ơn đã hướng dẫn tôi có trí thức, khôn ngoan, học hành thành công hay không cũng do mình, cuối cùng cũng tự mình tạo ra sự thành công trong hiện tại. Chắc chắn ai ai cũng đã từng có được những người chèo đò từng trãi, vững vàng để đưa chúng ta đến ngày hôm nay . Thế nhưng... có khi nào bạn nhớ đến công ơn của những thầy cô đã dắt dìu chúng ta hay không???
Qua Mỹ đã 31 năm, nhưng lúc nào tôi cũng nhớ những ngày xưa thân ái. Những đứa học trò lưu lạc nơi xứ người như tôi đây cũng còn những ý tưởng năm xưa, chắc chắn rằng sẽ có giây phút nào đó ngồi nhớ lại thuở còn ôm cặp đến trường. Cái thời mà người ta xếp hạng "Thứ ba học trò"... Còn thứ nhất và thứ nhì là gì đây? Hừm, có ai nghĩ đến ngày xưa, ngày mà tôi không bao giờ nghĩ chuyện mai sau. Mai sau, tương lai lúc đó tôi hay nghĩ là học giỏi, thi đậu Tú Tài. Có những buồn vui, những lo lắng trong kỳ thi học kỳ... Có những nụ cười, những giọt nước mắt khi nhìn kết quả trên bài làm của tôi...
Nhưng thi Tú Tài và những lời từ giã của bạn bè cũng không có, thì làm sao mà quên được mái trường xưa thân thương, Thầy Cô yêu quý, bạn bè dễ thương?
Cho tới hôm nay, tôi vẫn không quên trường lớp cũ .... Ngày đó tôi ít nói lắm, ham chơi, mơ màng, băng của tôi thích qua Cổ Viện Chàm, đi lang thang, phá phách Thầy Cô. Tôi còn nhớ thầy dạy Anh Văn, về những bài văn thơ của nhà văn Ernest Hemmingway, nói về những con đường xa lộ ở Mỹ, đời sống không biết ngày đêm ở Nữu Ước ( New York ). Tôi vẫn còn nhớ như in những ánh mắt say mê, mơ màng nhìn qua những ô cửa sổ không gương. Những làn gió thoảng ngang làm cho những cành lá sào sạt.
Vào lúc tôi vào lớp 10C, Thầy Trần Đình Quân bắt đầu niên khoá với một quyển Nhật Ký, Thầy đã đưa chúng tôi vào thế giới mơ mộng của những áng thơ văn bất tuyệt... và những câu chuyện mơ hồ đã viết vào tập nhật ký kia. Bạn có nhớ không?
Ngày này qua ngày nọ, chúng tôi nhí nhãnh, bước chân vào một thiên đường mộng mị. Ham chơi, không ganh tị, không cấu có. Cũng như là một nguời bạn lớn dẫn dắt đàn em mới lớn chúng tôi trên con đường chập chững vào đời ... Các Thầy Cô cũng nghiêm khắc lắm, nhưng sau ánh mắt nghiêm khắc đó, tôi thấy một sự thương mến dành cho lũ học trò như tụi tôi. Riêng tôi, tôi sợ các Thầy Cô lắm, không biết đây là một sự kính nễ hay là sợ sệt?
Sau 30 năm tôi rời khỏi Việt Nam , tôi buồn lắm... Hy vọng cuối cùng là về thăm Thầy Cô, Đà Nẵng và bầu trời Sao Mai yêu dấu năm xưa. Khung trường ngày xưa vẫn còn đó, tên đã đi xa rồi, nhưng những kỷ niệm vẫn còn trong tiềm thức. Mái trường xưa sơn bằng vôi trắng, bây giờ đã qua nhiều năm tháng, nhưng lớp vôi vàng không thay lòng thương mến mái trường Sao Mai yêu mến xưa kia của mình.
Bây giờ tôi cũng lớn rồi, cũng đã qua những năm tháng chờ mong, hãy nhớ lại năm nào, xưa kia, những tháng ngày vui vẽ, đuà chơi trong sân trường. Đôi lúc nghĩ về những điều đó làm cho tôi chợt tĩnh, làm cho tôi nuối tiếc những ngày tháng còn làm học trò ở quê xưa!!! Mặc dầu tôi đã nhận nơi này là quê, nhưng là quê mới, còn Đà Nẵng VN là quê xưa.
Còn đâu nữa những trò chơi nghịch ngợm, phá phách, đâu còn những lần bị phạt qùy, những tiếng chuông đổi giờ học, những lần cúp cua và những lá thư gửi dưới gầm bàn cho bạn, nói là "tao giận mi", hoặc là những lời nhí nhãnh.
Xa trường, Thầy Cô và bạn bè rồi tôi mới thấy tình cảm thầy trò là quý báu, tình bạn bè là ngây thơ, thương mến. Những sự thân thương này giống như một hành trang trên đường để cho tôi đem vào đời vài sự nhắc nhở, nhớ nhung và hoài mong ...
Vào ngày 20 tháng 11 mỗi năm, đây là ngày Lễ Hiến Chương Nhà Giáo VN. Tôi hãy làm gì để cám ơn Thầy Cô. Bên này, những ngày này thường nhớ lại từ những cô cậu học trò qua những tấm card cám ơn. Nhưng tôi là người xuất xứ từ VN, có những danh ngôn như "Một ngày là thầy, suốt đời cũng là Thầy", "Tôn Sư Trong Đạo”, và từ đức Khổng Tử "Tiên học Lễ, hậu học Văn”, hay câu nói ngàn xưa "Nhất tự vi sư, bán tự vi sư"….
Lúc trứớc bà nội của tôi đã ví Thầy Cô như người chèo đò và những đứa học trò là những khách qua sông. Một ngày nào đó bến vắng, sông thưa, những người khách đã sang sông rồi, con đò vẫn như xưa, vẫn miệt mài giữa đôi bờ đưa bao thế hệ học trò của chúng tôi đi qua sông.
Có khi nào khách đã sang sông rồi và có bao lần ngoảnh lại? Nhất là những cô khách sang sông như tôi? Không những qua dòng sông, rồi còn qua nước khác? Nhưng thưa Thầy Cô, trong trí óc của cô khách đi đò qua sông không bao giờ quên ơn nghĩa Thầy Cô!!!! Chưa bao giờ....
~lmm
Tuesday, June 12, 2012
Bến phà xưa
BẾN PHÀ XƯA
Đưa anh qua bến phà xưa
Chợt nghe năm tháng như chưa xa nhà
Hình như mây gió bay xa
Để cho hương khói là đà quanh đây
Anh cười sao mắt lại cay
Làm em buồn nhớ những ngày cách xa
Vẫn là thế kỷ đã qua
Nhưng thành phố cũ vẫn như năm nào
Đâu rồi những cuộc vui chơi?
Đâu rồi ngày tháng mệt mài yêu thương?
Thời gian rời khỏi quê hương
Sông thương bến lặng, long đong đợi chờ.
Bây giờ qua bến không phà
Làm sao không thấy bôn ba ngợi buồn?
Anh về níu bóng hoàng hôn
Em về tìm nhặt tuổi hồn nhiên xưa.
~lmm